TUYẾT LUÔN VÕ
![]() |
Minh họa: Trần Thắng |
Tháng 5 về, những cơn mưa bất chợt cũng về theo. Có hôm trời đang nắng chói chang thì trời nổi gió kéo mây. Những người bán hàng rong lật đật dọn dẹp xất bất xang bang tìm chỗ trú. Hai mẹ con Tí cũng như bao nhiêu bạn hàng khác, dọn dẹp thật nhanh gánh hàng rong chất gọn lên chiếc xe đạp. Chị Nhàn mẹ fun88 vietnam Tí thì dắt chiếc xe đi phía trước, Tí ở phía sau phụ đẩy xe. Mưa bắt đầu lất phất từng hạt nhỏ, Tí cuống cuồng gọi mẹ:
- Mẹ ơi! Nhanh lên, mưa lâm râm rồi.
Chị Nhàn cố nhanh bước chân, Tí cũng dùng hết sức đẩy, may mà trước khi những cơn mưa nặng hạt kéo đến hai mẹ fun88 vietnam chị cũng tìm được chỗ trú an toàn.
Tí ngồi nép bên cạnh mẹ, nhìn những hạt mưa cứ rơi mãi mà buồn thiu. Hôm nay mẹ fun88 vietnam Tí chẳng bán được bao nhiêu, nhìn số bịch bánh tráng còn trên chiếc sịa sau yên xe là biết.
Chị Nhàn đưa tay hứng đón những hạt mưa lạnh rơi mà thở dài thườn thượt. Ba má chị đặt tên cho chị là Nhàn mà sao cuộc đời chị cứ mãi vất vả, khổ sở từ lúc tuổi thơ cho đến lấy chồng sinh fun88 vietnam.
Chị Nhàn quê ở miền Tây, mồ côi cha mẹ lúc vừa lên 3. Ông bà nội cũng vì bạo bệnh mà lần lượt qua đời. Trong chút ký ức còn sót lại fun88 vietnam chị, chỉ còn mỗi hình ảnh bà ngoại tần tảo sớm hôm bán từng bó rau, mò từng con cua con cá nuôi chị khôn lớn.
Đến năm chị 18 tuổi, bà ngoại lâm bệnh nặng, trước khi qua đời bà gả chị cho một anh thanh niên gần nhà, hy vọng chị có một mái ấm gia đình mới, không phải tủi thân một mình lủi thủi sớm hôm. Thế nhưng cuộc đời fun88 vietnam chị thật trớ trêu thay.
Trước khi cưới, chồng chị cũng là thanh niên fun88 vietnamu thương fun88 vietnamu khó, chí thú làm ăn, kiếm tiền phụ giúp gia đình. Nhưng sau khi cưới vợ về, anh đâm ra nhiều tật xấu, hết cờ bạc rượu chè lại còn giở thói vũ phu. Chị nhẫn nhịn mãi cũng đến lúc không còn fun88 vietnamu đựng được nữa sau những lần bị chồng thượng cẳng chân, hạ căng tay, tưởng chừng kết thúc cuộc sống giữa cái tuổi đôi mươi.
Lúc fun88 vietnam trai chị tròn 5 tuổi, chị xin phép cha mẹ chồng rời quê đưa fun88 vietnam lên thành phố. Cha mẹ chồng chị cũng thương dâu thương cháu, nhưng vì nhà nghèo lại thêm già yếu, bệnh tật nên cũng không giúp được gì cho vợ chồng chị. Ông bà cũng thương chị như fun88 vietnam gái. Ông bà tự trách mình không biết dạy fun88 vietnam, làm khổ chị như vậy quá đủ rồi.
Chị mang theo vỏn vẹn vài bộ quần áo cùng ít tiền dành dụm bấy lâu đưa fun88 vietnam trai rời quê lên thành phố. Chị còn nhớ lúc ra đi fun88 vietnam trai chị ngây thơ hỏi:
- Mình không chờ cha về đi chung hả mẹ?
Chị rơm rớm nước mắt:
- Không fun88 vietnam, chỉ hai mẹ fun88 vietnam mình thôi.
- Cha đánh mẹ quài nên mẹ bỏ cha đi phải không mẹ? Mẹ đừng khóc, fun88 vietnam thương mẹ.
Lời fun88 vietnam trai như sưởi ấm lòng chị. Chị ôm chặt fun88 vietnam trai vào lòng nhẹ hôn lên đỉnh đầu.
Những ngày đầu lên thành phố, mẹ fun88 vietnam chị chật vật với cuộc sống mưu sinh. Chị thuê trọ ở một fun88 vietnam hẻm nhỏ rồi bắt đầu đi tìm việc làm. fun88 vietnam trai chị còn quá nhỏ nên không thể bỏ ở nhà một mình, chị cũng không có đủ tiền để gửi fun88 vietnam vào nhà trẻ. Đi làm ở đâu chị cũng dắt fun88 vietnam theo.
Chị xin rửa chén cho quán ăn, fun88 vietnam trai chị ngồi trong góc chơi một mình. Tí ngoan ngoãn không phá phách nên cũng được các nhân viên trong quán và ông bà chủ thương lắm, thường cho bánh kẹo và đồ ăn cho hai mẹ fun88 vietnam đem về nhà. Chị rửa chén được 1 năm thì không làm nữa, vì Tí đã đến tuổi đi học.
Được ông bà chủ trọ thương giúp chị xin được cho Tí vào trường đi học. Để tiện cho việc đưa rước fun88 vietnam, chị chuyển qua vừa đi nhặt ve chai vừa bán thêm vé số. Được 2 năm chị học hỏi người ta làm bánh tráng trộn rồi đẩy xe đi bán ở các trường học, công viên.
Lúc Tí được 8 tuổi, ở quê báo tin lên chồng chị đi nhậu về say xỉn té sông đuối nước. Chị đưa Tí về fun88 vietnamu tang, từ lúc chị bỏ xứ đi đến giờ chị mới về lại quê nhà. Bà con hàng xóm chẳng ai trách hờn gì chị, bởi ai cũng hiểu chị đã khổ sở thế nào khi ở với chồng.
***
Tí hôm nay dậy sớm, tự mình vo gạo nấu cháo rồi lấy xe đạp chạy đến tiệm thuốc tây. Hôm qua dầm mưa về, mẹ Tí đổ bệnh rồi. Cả đêm Tí lo lắng chẳng thể nào chợp mắt. Tí chỉ có duy nhất mình mẹ là người thân, Tí thương mẹ lắm, nếu mẹ có mệnh hệ gì Tí biết phải làm sao. Tí nhúng khăn ấm đắp lên trán cho mẹ rồi quay sang thổi tô cháo Tí vừa nấu xong:
- Mẹ gắng ngồi dậy ăn miếng cháo rồi uống thuốc nha mẹ.
Chị Nhàn ho mấy tiếng cả người mỏi nhừ chẳng còn chút sức lực. Chị nương theo bàn tay fun88 vietnam Tí ngồi dậy. Nhìn tô cháo có hai con tôm nhỏ mà chị rưng rưng nước mắt. Hai con tôm là chị mua cho Tí, vì hôm trước Tí thi điểm toán được 10, chiều hôm qua chị mua thưởng cho Tí, vậy mà bây giờ Tí lại nhường cho chị. Chị bồi hồi xúc động:
- Sao fun88 vietnam không ăn tôm, mẹ mua cho fun88 vietnam mà.
Tí trả lời ngay mà không cần suy nghĩ:
- Mẹ đang bệnh mẹ cần ăn hơn fun88 vietnam. Mẹ cố gắng ăn cho mau lại sức.
Nước mắt chị lưng tròng. Mắt Tí cũng đỏ hoe, tay đút từng muỗng cháo cho mẹ. Xong lại lấy thuốc cho mẹ uống:
- Mẹ nằm nghỉ ngơi đi, hôm nay chủ nhật để fun88 vietnam đi bán thay mẹ. Mẹ đừng lo, fun88 vietnam đi bán một mình được mà.
Chủ nhật là ngày hai mẹ con chị bán đắt hàng nhất. Có lần bán đắt đến mức người ta đến xếp hàng mua cũng không đủ bán. Hôm qua mưa lớn bán chưa hết hàng lại thêm hàng fun88 vietnam hôm nay cũng nhiều nên Tí không thể ở nhà được. Nếu chờ mẹ hết bệnh rồi đi bán thì bánh tráng sẽ không còn ngon nữa.
Sẽ mất uy tín gánh hàng rong fun88 vietnam mẹ bấy lâu xây dựng. Phải nói chỉ cần xe bánh tráng fun88 vietnam mẹ con Tí vừa xuất hiện ở cổng trường hay công viên là đều có người nhận ra và lại mua ủng hộ. Ai cũng khen bánh tráng trộn fun88 vietnam mẹ con chị ăn là ghiền.
Chị Nhàn dặn Tí đạp xe cẩn thận, đi gần thôi, bán không hết trưa cũng phải về, không cần cố gắng nhịn đói mà đi bán tới chiều. Tí vâng dạ húp nhanh tô cháo rồi đẩy xe đi ra khỏi phòng trọ. Lúc đi ngang phòng trọ bên cạnh, Tí dừng lại gọi bà Tư hàng xóm nhờ trông chừng mẹ dùm Tí. Tí đi rồi bà Tư mới cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động. Ai đời đứa fun88 vietnam 9 tuổi lại nhờ trông giúp người mẹ trưởng thành hai mươi mấy tuổi.
Bà Tư nấu cơm xong thì đi sang phòng chị Nhàn. Đẩy cửa phòng, bà nhìn thấy chị Nhàn nằm thiu thỉu, trán lấm tấm mồ hôi. Bà đến gần kiểm tra thì chị Nhàn mở mắt ra nhìn bà. Bà lo lắng hỏi thăm mới biết hóa ra chị Nhàn bị sốt đêm qua. Rồi bà kể cho chị Nhàn nghe Tí đã nhờ bà sang đây trông chừng mẹ nó thế nào. Chị Nhàn cười khổ thều thào:
- Làm phiền dì rồi, để fun88 vietnam về dạy lại thằng Tí.
Bà Tư cười:
- Bây đừng có la nó, nó vừa ngoan ngoãn lại có hiếu, bây giờ được mấy đứa nhỏ như nó đâu.
Trong lúc này Tí đã ở công viên. Hôm nay Tí thấy lạ, dọc các tuyến đường người ta bán hoa nhiều vô số kể. Từ hoa hồng thật cho đến hoa giả, mà mấy lúc người ta bán thế này là khi có dịp gì đó. Khi đến công viên, Tí cũng thấy người ta bày bán hoa. Vẫn còn khá sớm chưa có nhiều người ăn bánh tráng trộn nên Tí lân la hỏi chị bán hoa bên cạnh xe bánh tráng fun88 vietnam mình. Hỏi rồi mới biết hôm nay là ngày fun88 vietnam mẹ.
Buổi sáng, Tí bán chậm không bán đắt bằng buổi chiều và buổi tối nên Tí rảnh rỗi liền phụ chị Lan bán hoa bên cạnh. Chị Lan cắm hoa và gói hoa rất đẹp, đẹp hơn nhiều chỗ khác nên khách đông lắm. Khách cứ liên tục đến hỏi mua một mình chị vừa gói hoa, vừa cắm hoa rồi vừa bán làm không xuể. Được Tí giúp đỡ bán phụ chị cũng đỡ phần nào. Đến gần trưa chị đã bán hết hoa, chỉ còn lại vỏn vẹn một bông chị gói lại rồi đưa cho Tí:
- Chị tặng em nè, cảm ơn em đã giúp đỡ chị nhé. Em đem về tặng mẹ Nhàn nha.
Tí nhận và hứa nếu buổi chiều chị Lan lại lấy hoa thêm ra bán thì Tí sẽ đến phụ chị lần nữa. Chị gật đầu đồng ý. Hai chị em chia tay nhau và hẹn chiều gặp lại. Tí đạp xe về nhà ăn cơm trưa theo lời mẹ dặn. Trên đường đi Tí vui vẻ lạ thường.
Về đến nhà Tí đi vào phòng thì thấy mẹ đang nấu cơm. Tí gọi mẹ rồi từ sau lưng đưa đến trước mặt mẹ bông hoa hồng xinh đẹp có chút kim tuyến lấp lánh mang theo hương thơm thoang thoảng fun88 vietnam nước hoa:
- Con tặng mẹ, mừng ngày fun88 vietnam mẹ ạ! Con mong mẹ sẽ luôn khỏe mạnh và sống mãi với con.
Chị Nhàn ngỡ ngàng nhìn bông hoa trước mặt. Bao nhiêu mệt mỏi fun88 vietnam bệnh tật, muộn phiền dường như tan biến hết trong giây phút này. Mắt chị đỏ hoe, tay run run nhận lấy bông hoa rồi không kiềm chế được nữa, chị ôm lấy con trai mà không kềm được nước mắt. Cuộc đời đã nhiều lần đối xử tệ với chị, lấy đi fun88 vietnam chị nhiều thứ. Nhưng bù lại cho chị một đứa con trai hiếu thảo. Chị cảm thấy mãn nguyện và lòng tràn đầy hạnh phúc.
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin